Lờ mờ trong màn đêm, những ánh sáng lập lòe di chuyển lẫn trong những luống cây phất phơ, thỉnh thoảng lại cúi nhặt một thứ gì đó ở dưới đất…
Loài cây bén duyên với... người mất ngủ
Đêm tối mù mịt, trời đất hòa làm một, chẳng thấy gì ngoài hai luồng ánh sáng tự di chuyển. Chứng kiến cảnh tượng ấy, kẻ yếu tim liền nghĩ bị ma trêu còn người cứng bóng vía thì đinh ninh là trộm nhưng đối với dân làng Xuân Kiều (xã Đức Chính, huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương) thì họ đã quá quen thuộc với hình ảnh vợ chồng ông Trần Mạnh Chử đi hái rau quý tộc giữa đêm khuya.
Tôi theo chân ông Chử rẽ màn đêm ra ruộng. Dừng chân tại một luống cây, ánh đèn chiếu thẳng xuống, ông kêu lên một tiếng: “A, bụi này nhiều cây mập quá!”. Một tiếng “sặt” ngọt sớt từ cây kéo ông cầm trên tay.
Đưa cho tôi xem một búp cây xanh non, mập mạp còn đẫm hơi sương, ông nói: “Loại rau mà gia đình tôi đang thu hoạch là măng tây. Cái giống rau kể cũng lạ, chỉ ưa thu hoạch đêm chứ ngày lại không. Nếu cố thu hoạch buổi ngày, chất lượng cũng chẳng ra sao”.
Ông giải thích thêm: “Phải cắt măng tây vào ban đêm, thân cây mới trắng, mẫu mã mới đẹp, giữ được nhiều chất dinh dưỡng bên trong nên ăn mềm và ngọt. Để tính điểm về chất lượng, thu măng tây vào đêm được 10 thì thu vào ban ngày chỉ còn 6-7 thôi!”.
Từ khi theo nghề trồng măng tây, giờ giấc sinh hoạt của hai vợ chồng ông cứ như... gà. Cứ tầm 7-8 giờ tối khi gà lên chuồng thì vợ chồng ông cũng đi ngủ. Từ xưa đến giờ, chỉ có người chọn cây, ấy vậy mà bây giờ cây lại chọn người. Người ưa ngủ thì măng chê, duy chỉ có người mất ngủ cây mới chịu “bén duyên”.
Ông kể: “Trồng măng tây chỉ hợp với người già mất ngủ thôi chứ thanh niên thời này có kiếm cũng chẳng ai dậy từ 1, 2 giờ sáng để mà ra đồng đâu nên cây chê người ngủ khỏe cũng có cái lý của nó".
Vợ chồng ông có 2 mẫu đất trồng măng tây, vào chính vụ phải dậy từ 1 giờ sáng để kịp thu hoạch còn không cũng phải từ 3 giờ sáng. Người cầm thùng đựng, người cầm kéo cắt, ông bà lại rủ nhau ra đồng. Mặc màn đêm mịt mù, mặc gió lạnh len lỏi, mặc những hạt sương đêm đầm đìa ướt áo, đôi vợ chồng già cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện trên trời dưới bể. Lúc gần thì rầm rì, lúc xa lại phải nói với. Những thanh âm lúc trầm lúc bổng, hòa với tiếng gió, tiếng ếch nhái tạo nên một bản tấu ca trong đêm.
Đấy là đẹp trời chứ chưa nói đến những khi sầm sập giông bão. Bà Hồ Thị Ngát (vợ ông Chử) bảo: “Mưa gió khổ lắm cô ạ! Có những hôm sét đánh ngay sát ruộng, sợ quá, chúng tôi quăng cả rau mà chạy, hết hồn hết vía”.
Theo Thuý Quỳnh (nongnghiep.vn)